Mùa gặt
ĐBP - Tôi trở về nhà đúng mùa gặt, khi những thảm lúa vàng trên cánh đồng đã gọi về từng bầy chim én nhỏ. Khi những đứa trẻ bằng tuổi tôi của hơn hai mươi năm về trước đang sải những bước chân dài, thả lên bầu trời cánh diều vẫn còn đượm mùi thơm của hương lúa chín. Cha gánh gồng mùa màng trên đôi vai nhọc nhằn, mồ hôi ướt đầm lưng áo nhưng nụ cười vẫn nở trên môi. Tự nhiên thấy lòng bình yên đến lạ...
Mùa gặt, mẹ vẫn hay nhìn trời đoán mưa đoán nắng. Khi những tia chớp ở phía đông làm sáng cả khoảng trời quê là mẹ lại tất bật đi thu rơm, thu lúa ngoài sân kẻo “trời lại mưa đến nơi rồi”. Ngày xưa, lúc tôi còn nhỏ vì nhà nghèo nên bố phải đi làm thuê xa nhà, anh cả thì sang ở với bà. Nhà có ba mẹ con, em út còn quá nhỏ nên vào mùa gặt mẹ khổ trăm đường. Những đêm mưa bão bất chợt, đang nằm ngủ vùng dậy, mẹ không kịp búi lại tóc mà chạy ra sân ôm rơm, thu lúa, khi tôi tỉnh giấc chạy ra sân thì trời đã kịp đổ cơn mưa. Hình ảnh mẹ ướt lướt thướt trong mùa gặt, bây giờ đôi lúc nghĩ lại, thấy trái tim lại đau, mắt vẫn còn cay...
Mùa gặt trong tôi không chỉ là nhọc nhằn những giọt mồ hôi ướt đầm vai áo cha, bạc màu lưng áo mẹ, mà còn là những hồi ức đẹp đẽ nhất của tuổi thơ lớn lên từ đồng ruộng. Thật hạnh phúc biết bao khi hôm nay về thăm quê, nhìn thảm lúa chín vàng tôi lại tìm thấy mình của thuở hồn nhiên, trong trẻo nhất. Cầu mong sao ông trời “mưa thuận, gió hòa” để mùa gặt nào lúa cũng nặng tay liềm của mẹ. Ðể những đàn chim én nhỏ bay về làm rộn vui cả đường quê, để gió hè về thổi mát lưng cha sau những nhọc nhằn. Và... để tôi được sống lại những khoảnh khắc hiếm hoi của tuổi thơ.
Nguồn tin: Vũ Thị Huyền Trang (baodienbienphu.info.vn)